Tình Đẹp Xót Xa
• Ngày đăng: 12/02/2013 04:11
• Lượt xem: 429
0.7
Bích Liên vừa đóng cửa lại thì chuông điện thoại reo lên. Nàng vội vàng vứt cái ví lên sofa chụp ngay điện thoại:
- A lô! Tôi nghe đây. Xin lỗi ai đầu dây đó?
- Xin cho tôi gặp bác sĩ Đông một chút được không?
- Dạ, nhà tôi đi vắng. Cô cần gì tôi nhắn lại!
- Dạ, tôi là Bạch Mai vừa đi Việt Nam về ngày hôm qua, gọi bác sĩ Đông để cho ông biết tôi đã đến giao tiền theo địa chỉ ông nhờ. Nhưng ở đó người nhà ông không chịu nhận. Bây giờ ông có muốn gửi qua địa chỉ khác hay muốn tôi trả lại thì nhờ bà nhắn lại giùm ông điện thoại cho tôi biết nghe.
Bích Liên im lặng một lúc rồi hỏi:
- Nhà tôi gửi cho tên ai vậy cô?
- Chờ tui một chút! À, đây tên Võ Thị Băng Sơn ở Qui Nhơn.
Như một mũi tên đâm thẳng vào ngực, Bích Liên lảo đảo, nhưng rồi nàng trấn tĩnh, khôn khéo bảo:
- Ừ! Đó là bà chị bà con của chồng tôi đó. Sao, cô về thấy nhà cửa cuộc sống của chỉ ra sao?
- Trời đất ơi! Nhà nghèo rơi nghèo rớt, bả ốm nhom đen thui, mấy đứa con thì mũi dãi lòng thòng... Vậy mà tui trao tiền bả la lên: "Đem qua Mỹ trả lại đi. Không bao giờ tui nhận tiền của người này đâu!". Rồi bả đuổi tôi đi như đuổi tà. Xí, nghèo mà làm trời!
Bích Liên im lặng khiến Bạch Mai ngưng bặt rồi hỏi:
- Này! Có còn nghe đầu dây không?
Bích Liên quýnh quáng:
- Ừ! Tôi đang nghe đây... Đang nghe đây mà. Cô kể tiếp đi.
Đầu dây có tiếng cười khúc khích:
- Còn gì nữa mà kể! Thì bả đuổi tui ra khỏi nhà là hết chuyện.! Thôi, nhờ bà hỏi giùm ổng rồi gọi cho tui biết nghe. Chu cha, cái đường vô nhà lầy lội đi cực muốn chết luôn. Bị lỡ hứa rồi nên tui phải ráng đi; nếu không tui bỏ cuộc rồi đó. Ăn có mười đồng tiền cước mà mệt gần chết. Thôi bye nghe vì hình như tui đang có người gọi tui. Nhờ bà nói ổng gọi giùm tui nghe.
- Dạ, cám ơn cô. Tôi sẽ nói lại với nhà tôi.
Điện thoại đã cúp ngang; Bích Liên cầm điện thoại cứ áp lên tai như còn muốn nghe nữa... cho đến khi tiếng kêu o.o... trong điện thoại nàng mới gác máy xuống. Nàng ngồi phịch xuống sofa... "Võ Thị Băng Sơn! Võ Thị Băng Sơn... Võ Thị Băng Sơn!", cái tên tưởng đã chết từ lâu trong nàng sao đến nay vẫn còn âm vang như một định mệnh nghiệt ngã???
*
Thủa ấy, Bích Liên vừa tròn đôi chín. Nàng sống trong một gia đình nho giáo, nề nếp, được sự yêu thương trìu mến của gia đình. Lòng phơi phới với những ước mơ tràn đầy hạnh phúc. Rồi được
Trang: 1/5