“Ta hiểu được chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc mà còn nhờ ở trái tim nữa. Pascan”
Truyền Thuyết Về Loài Chim Đại Bàng
• Ngày đăng: 12/02/2013 18:11
• Lượt xem: 360
Tôi đứng trước tấm gương lớn trong suốt được ốp chặt vào tường trên sàn tập, chăm chú nhìn dáng đứng của mình được phản chiếu, tôi khẽ nhún chân lên cao theo giọng hô đều đều của cô giáo hướng dẫn “Một… hai… nào kiễng chân cao lên… chuẩn bị… quay… tốt lắm”. Huệ đưa cho tôi chiếc khăn mặt, miệng nó xuýt xoa:
- Sướng nhé Đan! Thế nào mày cũng được chọn để múa chính.
- Nhưng mà cô đã thông báo kết quả đâu.
- Thì mày xem cả lớp mình có đứa nào quay được ba vòng như mày đâu - Huệ dí ngón tay lên trán tôi - nhớ phải dắt tao đi ăn khao đấy.
Khoác chiếc túi lên vai, tôi uể oải rời khỏi phòng tập với lý do đau đầu. Huệ chạy theo lo lắng.
- Để tao đưa mày về.
- Không cần đâu. Mày vào tập đi.
Nó nhìn tôi, ánh mắt thoáng nghi ngại.
- Hay chờ tao hỏi lại điểm kiểm tra vừa rồi đã. Biết đâu… cô nhầm?
- Thôi… tao…
Huệ xoay lưng chạy thẳng vào lớp không chờ tôi nói hết câu. Mệt mỏi, tôi dựa lưng vào tường. Loáng thoáng bên tai có tiếng Huệ:
- Thưa cô, em không múa chính được đâu. Em chưa quay được ba vòng. Hơn nữa điểm của Đan cao nhất lớp.
- Còn một tháng mới biểu diễn cô sẽ tập riêng cho em sau. Vai chính quan trọng lắm. Ai được nhận là cả một sự hãnh diện.
Tôi đứng ngập ngừng trước cổng nhà Huệ rồi đưa tay bấm chuông. Một tuần qua tôi không đến lớp. Quyết định của cô giáo về sự phân vai cho buổi diễn làm tôi thất vọng. Tôi đã mất hết bao công sức, bao buổi tập hì hụi một mình trong căn phòng lát gỗ với những tấm gương soi vô hồn. Tất cả cứ ngỡ đã ở trong tầm tay. Đối với bất cứ một học viên nào, được ra sàn diễn, được bước lên sân khấu là cả một sự phấn đấu… Chiếc cửa sắt nặng nề được kéo sang. Huệ đứng trước tôi, nhí nhảnh và vui vẻ:
- Ôi Đan, cả tuần nay tao tìm mày suốt. Mày lặn đi đâu mà mất tăm?
- Lớp mình thế nào?
- Bình thường. Sao mày không đi tập? Tao cứ phải nhai đi nhai lại động tác quay ba vòng.
- Thế à?
Huệ ngạc nhiên nhìn tôi (chắc nó đọc được sự hờ hững).
- Thôi đừng buồn nữa Đan! – Nó phân trần – Tao không muốn nhận vai múa chính đâu. Tao biết mày xứng đáng với nó hơn tao nhưng cô nói…
- Ôi ! Cây Quỳnh nhà mày nở hoa rồi kìa.
Huệ ngạc nhiên nhướng mắt theo hướng tay tôi chỉ. Một thoáng nó đã quên bẵng những câu nói an ủi dành cho tôi. Nhìn Huệ quấn quít bên cánh quỳnh trắng muốt, ánh mắt ngời lên
Trang: 1/3