“Ta hiểu được chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc mà còn nhờ ở trái tim nữa. Pascan”
Xuất Giá Tòng Phu
• Ngày đăng: 12/02/2013 18:20
• Lượt xem: 360
Trả tiền xe xong, ngài ôm cái gói bọc giấy xanh, chằng dây hồng, thoăn thoắt đến buồng khách, qua buồng ăn, ngó vào nhà tắm, rồi xuống bếp: su hào, bắp cải, bong bóng, nấm mực, còn bừa bãi, ngổn ngang cả trên phản làm cơm. ngài ngơ ngác hỏi:
- bếp! bà đâủ
anh bếp ngơ ngác, thưa:
- bẩm, bà ở nhà ngoàị
ngài càng ngơ ngác:
- không mà!
rồi ngài tìm lượt nữa: nhà tắm, buồng ăn, buồng khách. ngài gọi to:
- mợ đâu nhỉ?
chẳng thấy vợ đâu, ngài sực nghĩ rạ ngài chạy lên gác, bật đèn lên. thì quả nhiên bà nằm trên giường, đắp chăn kín mít.
mừng rỡ, ngài đặt cái gói lên bàn, lại gần, ngồi cạnh vợ, lật chăn ra, tỏ ý ngạc nhiên:
- kìa, tôi tưởng mợ sắm sửa xong rồị dậy đi, mau!
bà mở mắt lim dim, kéo chăn đắp lại, uể oải nói:
- tôi nhức đầu quá, mà cơm cúng ở nhà cũng chưa sắp sửa được gì cả.
- không cần. dậy mặc quần áo, kẻo không kịp.
nói đoạn, ngài lật cả tấm chăn rạ bà vợ thì cố co lại:
- thôi, tôi nhức đầu như bị búa bổ, và chóng mặt lắm.
ngài cười khanh khách, kéo vợ ngồi dậy:
- ồ, vờ mãi! mặt mũi thế này mà bảo rằng nhức đầụ mau đi, kẻo lỡ.
rồi chẳng hay cảm vì sắc đẹp hay muốn giở khoa nịnh đầm, ngài ôm lưng vợ, hít vào cổ. nhưng bà hất ra, và lại cố nằm xuống, dằn dỗi:
- tôi chịu thôị
ngài trợn mắt, kinh ngạc:
- chết, việc cần, không nói thế được. thu xếp xong đâu vào đấy rồị mợ đừng phụ công tôị
rồi ngọt ngào, ngài đập vào vai vợ, trỏ cái gói:
- này, tân thời, đẹp đáo để. dậy mà xem.
bà vừa kéo chăn toan trùm đầu, vừa nói:
- Điều khác thì tôi xin chiều ý cậu ngaỵ
ngài co phắt chăn, cuộn lại, ôm quẳng sang giường bên kia, hềnh hệch cái mồm, cười:
- mợ chỉ ngại rét chứ gì? có rét quái đâu! ở ngoài đường cũng ấm áp lắm.
bà ôm đầu:
- ở nhà công việc còn bề bề ra, cậu không biết à? cơm cúng đã làm được tí nào đâụ
ngài dỗ dành:
- không cần! chả cúng bây giờ thì tám giờ, chín giờ, mười giờ đêm, lúc nào mợ về hãy haỵ mà chẳng có thì tôi cứ trầu nước mời các cụ về cũng được, chứ đã làm saỏ mai năm mới, hãy cỗ bàn bày vẽ.
nói đoạn, ngài dựng vợ dậy, cầm hai cánh tay, kéo ra cạnh giường, rồi ngoèo chân, xếp lại hai chiếc guốc cho ngay ngắn. bà oằn oại, ngả người để co lại, nhăn nhó, giằng tay rạ nhưng thấy sức yếu quá, nên tự nhiên, bà bật ra tiếng khóc.
Đó là lúc chẳng nên đùạ
cho nên ngài trợn mắt, nghiêm chỉnh
Trang: 1/3