“Re: [Tham khảo] Các lí do trốn đám cưới tốt nhất !
nhờ ba mẹ lên phường làm giấy chứng tử, gửi cho mỗi đứa một bản photo là xong thím ợ
banbanban003@voz”
Cho Nhau Cuộc Đời
• Ngày đăng: 11/02/2013 15:02
• Lượt xem: 426
Tôi gặp lại Vân Khanh sau gần mười lăm năm xa cách. Hồi ấy, tôi đi Mỹ diện HO13 cùng vợ và đứa con gái 17 tuổi. Sau mười năm ở trong nhà tù Cộng Sản, tôi già đi đã đành mà phải nói là tôi trở nên nhu nhược. Vợ tôi vẫn trẻ trung, vẫn đẹp. Qua Mỹ rồi nàng đẹp hơn. Nhưng nét ngoan hiền thì mất đi hồi nào tôi không biết. Tôi có việc làm sau ba tháng định cư. Phương tiện di chuyển của tôi là xe bus và đi bộ. Mà làm ca đêm thì có sung sướng gì. Trời mùa Ðông rét buốt. Tôi không còn tâm trí đâu mà thưởng ngoạn vẻ đẹp của những bông tuyết bay baỵ Ra khỏi hãng là tôi cứ cắm đầu lầm lũi bước. Vào nhà, hơi ấm toả ra, tôi vội thay đồ và đi ngủ. Tôi cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình. Tôi thèm một ánh mắt , tôi thèm một nụ cườị Tôi thèm một lời hỏi thăm. Không! Không có gì cả. Lúc đầu một tuần cãi nhau bảy ngàỵ Về sau là chiến tranh lạnh. Tôi lạnh lùng trước mâm cơm. Tôi lạnh lùng trong giấc ngủ. Và suốt bảy năm dài tôi đã làm chồng như thế. Ðôi khi tôi quên mất mình là chồng.Tôi quên mất tôi là đàn ông có vợ...
Thế rồi việc không đợi chờ vẫn xảy ra. Tôi đơn phương ly dị. Vợ tôi há hốc mồm nhìn tôi :
-Em vẫn còn yêu anh.
Tôi cười buồn:
- Cám ơn.
Hơn ba năm sau cơn gia biến ấy tôi như người mất hồn. Ðau Tôi đau lắm! Tôi chỉ muốn chết mà thội Nghe ai nói đến chữ vợ là tôi sợ. Tôi sợ đàn bà. Tôi sợ đàn bà trên đất Mỹ.Trước đây người ta nói mà tôi không tin : Ðàn bà ở Mỹ có giá lắm. Còn đàn ông được xếp sau súc vật. Bây giờ tôi kinh nghiệm. Kinh nghiệm đau thương. Người ta gièm chê, người ta xúc xiểm :"Tại anh tại ả. Tại cả đôi đàng " Nhưng tôi có lỗi lầm gì cơ chứ? Làm sao tôi không uất hận?
* * * *
Máy bay đáp xuống phi trường San Jose lúc 7h 10. Làm thủ tục check out mất 15 phút. Tôi đang chờ lấy hành lý thì nghe tiếng ai gọi như reo:
- Anh Hoàng. Anh Vân Hoàng phải không?
Tôi quay lại. Một phụ nữ nhìn rất quen.
-Làm gì nhìn em dữ vậy? Vân Khanh đây mà.
Tôi còn đang lúng túng chưa biết hỏi câu gì. Nàng nói mau:
- Anh Hoàng đi một mình hả? Chị và cháu đâu ?
Tôi buồn:
-Ở nhà.
- Anh đi hay về San José?
- Tôi ở Washington. Còn Vân Khanh ?
- Em ở đây với gia đình người em gái.
- Cô nào?
- Hồng Khanh đó anh.
Tôi vỗ trán:
-À nhớ rồi. Cô ốm ốm có chồng bên Chiến Tranh Chính Trị Ðà lạt đó chứ gì?
- Dạ phải.
Tôi nhìn Vân Khanh .Nàng có nét già đi nhiều . Tôi hỏi chuyện chồng con. Vân
Trang: 1/3