“P/s: đả đảo thím Lumia

đánh đồng quần đùi với quần sịp là em khóc cho thím coi

quần đùi mặc thoải mái, thoáng mát, tự do như kiểu mái nhà êm đẹp còn quần sịp mặc gò bó, ẩm thấp, tăm tối như kiểu nhà giam ấy, thế nên em rất hận những ai nói quần sịp với quần đùi chả khác gì nhau

QUẦN ĐÙI VẠN TUẾ!!!
QuanDuiTraiTim@voz”
Có Một Mối Tình
• Ngày đăng: 12/02/2013 01:29
• Lượt xem: 351
lì "không biết". một cái tát và nhốt ba ngày . Lần sau lại bị bắt vì tội đánh nhau, lại hỏi tên, nó vẫn lầm lì "không biết", trả lời xong nó hất mặt lên chờ một cái tát khác . Nhưng may cho nó, lần này là một anh cảnh sát khác . Anh hỏi nó có muốn làm việc đàng hoàng không ?
Nó trở thành công nhân của "Tổ hợp làm chổi đót". Ðược sáu tháng, tổ hợp tan tành vì vỡ nợ . Nó lại thất nghiệp . Ngày tháng lang bạt lại tiếp nối và bây giờ nó làm phu khuân vác ở bến xe ...
- Chưa ngủ sao mà trăn trở hoài vậy Năm Tạ ? Ngủ chút đi lấy sức, khuay xe hàng về mà làm .
- Mày ngủ trước đi ! - Nó trả lời cụt lủn .
Vài phút sau, Sáu Móm, cũng dân bến xe như nó, đã quấn mền ngủ khì . Nó không ngủ được . Nó nằm nhìn bầu trời qua trần mùng rách lỗ chỗ . Mái hiên rộng nên bầu trời bị che khuất một nửa , phần nó nhìn thấy là vầng trăng lưỡi liềm với quầng sáng mỏng mảnh và nó mỉn cười , khi nhận thấy quầng sáng mỏng giống màu áo củ con nhỏ .
- o O o -
Thường thì bà chủ chỉ gánh hàng cho con nhỏ vào những lúc vắng khách . hôm nay bà chủ đi đâu giao cho con nhỏ bán suốt cả ngày .
Ðiã cơm trưa của nó đầy ụ và nhiều thiệt trứng đến nỗi nó ngồi ngẩn ra thật lâu trước khi ăn . Ðiều gì đó tưng bừng hân hoan trong lòng nó . Rồi đến khi móc túi trả tiền, con nhỏ đảo mắt nhìn quanh rùi nói nhanh :
- Thôi, cất tiền đi !
Nó sững sờ . Nhưng phản xạ của một kẻ từng trải trong nghề làm thuê mướn khiến nó nhét lại rất nhanh tờ giấy bạc hai ngàn đồng vào túi trước khi có ai kịp thấy để méc lại bà chủ .
- Sao không lấy ? Nó lúng búng trong miệng, xúc động đến run tay .
- Ðã nó là thôi mà ! - Con nhỏ cười cười trả lời, mặt ửng đỏ . Suốt buổi chiều đó, nó không làm được gì . Cũng may là chiều nay xe hàng không về nên việc nó ngồi yên không làm ai chú ý . Chỉ có Sáu Móm hỏi nó :
- Bịnh hả ? Làm ly cà phê đá là khoẻ ngay .
Cái bịnh này không chữa bằng cà phê đá được - Nó nghĩ thầm và thoát khỏi sự quan tâm của Sáu Móm - mà nó cho là đang quấy rầy nó - bằng cách đứng lên đi chổ khác .
Với tờ hai ngàn đồng trong túi, nó đi lang thang trên đường phố . Nó thấy con đường bỗng sạch sẽ hơn, phố đẹp hơn, và nó không giống nó ngày hôm qua ! Nó chợt nhớ ra nó đã hai mươi tuổi !. Ði một lúc nó giật mình nhận ra mình đang đi về hướng quán bà Thơm, nó sượng sùng quay về ngõ khác . Lòng dạ xao xuyến khinh khủng !
Làm
Trang: 2/3