“Ta hiểu được chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc mà còn nhờ ở trái tim nữa. Pascan”
Con Mèo Của Foujita
• Ngày đăng: 11/02/2013 15:00
• Lượt xem: 448
sáu.
- Năm nay bao nhiêu?
- Mười sáu.
- Ham vui dữ ha !
Nó trợn mắt:
- Ê ! Sao lại ham vui ! Yêu nước đàng hoàng.
- Lính văn phòng hay ra mặt trận?
Nó lại bực, nói như hét:
- Sao lại văn phòng?
Nó có mái tóc hơi gợn sóng, mắt sâu, mặt hơi vuông, tỏ là người gan góc, vầng trán cao, rắn chắc nhưng lại nhỏ con. Tôi nhìn khắp cả người nó, biết tôi không tin, nó bực:
- Thấy mầy nhìn tao, tao biết mầy không tin, không tin tao vác nổi cây súng phải không?
- ờ...
- Đúng là tao không vác nổi cây súng.
- Bộ đội mà không vác nổi cây súng thì làm gì?
- Còn hơn cầm súng.
Tôi trố mắt:
- Truyền tin của chỉ huy, làm liên lạc, biết chưa?
- Học xong lớp mấy rồi đi bộ đội?
- "Xéc-ti-fi-ca".
- Ơở trường học có khá không?
- Không bao giờ dưới hạng năm. Học "buộc".
- Học có lương.
Biết nó đậu hạng cao trong kỳ thi này, tôi bắt đầu ngán nó. Hỏi ra thì hai đứa cùng đẻ năm Mùi. Vào trường, hai đứa ngồi chung bàn. Suốt hai năm, hai chiếc giường sát bên nhau, chia nhau từng miếng ăn, mặc cả quần áo của nhau, hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc, tưởng không rời nhau.
- Sao sáng hôm đó, mầy không nói đi tìm tranh Foujita?
- Mèo rình chuột, tao thì rình mèo, nói sao được!
Rồi nó hào hứng kể lại với tôi:
- Tao bay ra Hà Nội bất thường như vậy, tất nhiên là phải giá cao. Tới Hà Nội, tao bao ngay một chiếc xe. Nên nhớ không phải là bao xe hơi đâu, tao thuê một chiếc xích lô, với giá cao gấp ba lần. Trước nhứt là gặp các đệ tử ngay trong buổi sáng hôm đó. Tao biết ngày xưa, trước khi Nhật đổ quân vào Đông Dương thì đã có người đi trước rồi. Người đi trước là ai? Tình báo gián điệp?
- Tất nhiên ! Ngoài ta còn ai nữa? Văn hoá và thể thao. Trong số đó có nhà danh họa Foujita. Khi ông ta đến Hà Nội, tao đoán chắc không thể nào khác, ông ta phải chơi với một vài hoạ sĩ Hà Nội. Đúng boong như vậy. Foujita đã kết bạn với một họa sĩ. Đã là bạn bè, thì thế nào tranh của ông ta cũng còn đó. Đó là thắng lợi đầu tiên của tao. Nam không tập kết ra Bắc, nhưng Nam biết và hiểu Hà Nội hơn tôi, mặc dù tôi ở Hà Nội đến mười hai năm.
Ngày trở về Sài Gòn, tôi nhớ nó, muốn tìm, nhưng chẳng biết nó còn sống hay chết, ở đâu.
Bất ngờ nó đến nhà tôi vào một buổi chiều mưa. Từ năm 1954 đến năm 1975, hai mươi mốt năm, tuổi hơn bốn mươi, hai thằng tóc đã điểm bạc. Chúng tôi "a" lên một tiếng rồi ôm chầm lấy nhau.
- Mầy còn sống? Tôi hỏi.
Trang: 2/9