“Ta hiểu được chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc mà còn nhờ ở trái tim nữa. Pascan”
Thở Với Trời Xanh
• Ngày đăng: 11/02/2013 14:42
• Lượt xem: 312
của cuộc đời. Ông Tường nằm im, lắng lòng thưởng ngoạn. Khoan khoái cảm biết trái tim mình vẫn mãi mãi trẻ trung.
Ông Tường đang ở tuổi ngũ tuần, hơi ló ra một chút.
Buổi sáng êm ái mịn màn. Ông Tường chụm môi, định dùng hơi từ cổ họng, vãi lòng mình ra :"Ngày sáng tươi bên đời xuân mới, lòng đắm say bao nguồn vui tới..." lời hoan ca thanh khiết này đã sống kèm bên cuộc sống ông Tường hơn bốn mươi năm nay. Chúng là điểm tựa đặc biệt, đã vươn tay cho ông vịn đứng lên qua nhiều lần bị đời lấn ngã. Chúng là đám bạn hữu thân nhất, thường trực có mặt bên ông, để chia phần những nụ cười thật xanh, thật thơm mà lòng ông dành dụm được. Chúng đã dạy, và ôn mãi cùng ông một bài học căn bản, quan trọng : lạc quan, yêu đời.
Ông Tường đang ở tuổi ngũ tuần, hơi ló ra một chút.
Với một cơ thể chằng chịt bụi đời, nhưng ông Tường chưa già. Ông không có tuổi già. Ông chỉ có tuổi để yêu thương, tuổi để thưởng ngoạn âm sắc của đất trời. Dĩ nhiên cùng với thời gian đã đi qua, cái đau, cái oán, cái hận, cái buồn... cái nào cũng chưa ồn ạt đến công phá sức sống của ông. Nhưng tất cả những ngòi nổ ấy chỉ đủ lóe lên những nhắc nhở cần thiết để ông kịp thời tu bổ, chăm bón lại quan niệm sống hồn nhiên của mình. Từ hương sách vở, bàn ghế nhà trường, qua hương máu, hương lửa của mọi mặt trận cuộc sống, ông Tường không ngừng làm giàu mãi tấm lòng lạc quan vô địch của một người, biết sống giản dị, biết sống chân thật.
Sáng hôm nay, cũng như sáng hôm qua, cũng như sáng hôm kia, cũng như sáng ngày mai, ông Tường vẫn nguyện, vẫn xin, mãi mãi ở đúng vị trí khiêm tốn của mình : con người có trái tim người.
Buổi sáng êm ái, mịn màn. Một bóng chim vào mái hiên. Ông Tường cảm biết hương mặt trời đang tới. Trong chốc lát, không phải chỉ có những tia nắng vàng óng mà nguyên cả cái hình dáng tròn trịa, phương phi của thái dương sẽ đi lọt vào cái cửa sổ mở sẵn này. Ông Tường nghe có tiếng cười trong bụng. Ông co cả hai chân. Hai ống quần đùi đùn dần lên háng. Ðám lông lơ thơ hai bên bắp vế hoàn toàn tự do. Ông Tường thở nhẹ nhàng trong lúc hai lòng bàn tay úp xuống mặt chiếu hoa.
Buổi sáng mịn màn đang đến trên phần đất xấu nhất của lãnh thổ Việt Nam, Nước Mặn, Thừa Thiên.
Bà Tường nghe khô đắng cổ họng. Vói tay bưng tách nước pha sẵn, để cạnh đầu giường, bà Tường hớp
Trang: 2/7