“Hãy suy nghĩ trước khi nói. Hãy cân nhắc trước khi làm. W. Shakespeare”
Tình Yêu
• Ngày đăng: 11/02/2013 14:40
• Lượt xem: 366
Tôi là một cô gái lai, mẹ Việt cha Phi, sinh ở Việt Nam nhưng sống những năm thơ ấu tại Phị Cha tôi là một Trung sĩ trong quân đội Phi, sang Việt Nam tham chiến rồi gặp và lấy mẹ tôi. Cuộc tình duyên ấy bắt đầu như thế nào tôi không được rõ lắm. Sau này, nhiều lần tôi tò mò hỏi nhưng mẹ tôi không trả lời, hoặc có trả lời thì cũng qua loa đại khái rồi bà mắng át cái tính tò mò tọc mạch của tôi.
Khi chương trình Việt Nam hóa chiến tranh được đem ra áp dụng thì các lực lượng đồng minh tham chiến tại Việt Nam đều lần lượt rút về nước. Cha tôi tìm cách xoay trở để được ở lại lâu chừng nào hay chừng đó. Nhưng cuối cùng rồi cha tôi cũng phải rời khỏi Việt nam, và dĩ nhiên mẹ tôi gạt nước mắt từ giã quê hương, dắt con theo chồng về xứ lạ. Năm ấy tôi được 4 tuổi.
Mẹ tôi sống thời gian đầu nơi xứ người thật cô đơn, buồn nản. Trong căn phòng thuê ở ngoại ô thành phố Manila, mẹ tôi hết nằm rồi ngồi, hết đi ra cửa rồi trở vào nhà, không biết làm gì cho hết một ngày dài đằng đẳng. Cha tôi vẫn còn ở trong quân đội nên thường xuyên đi vắng, chỉ ban đêm mới trở về, mà cũng không thường vì cứ cách hai đêm thì ông phải ở lại trực một đêm. Nhiều lúc buồn quá, mẹ tôi đánh bạo dắt tôi phiêu lưu một lúc trên những con đường quanh nhà. Nhưng những cái nhìn tò mò, soi mói của mấy người đàn bà và những tia mắt sỗ sàng, đầy tà ý của đám đàn ông Phi làm mẹ tôi chùn bước.
Thực ra thì mẹ tôi có thể về ở chung với ông bà Nội tôi, nhưng bà không muốn. Bà kể hồi mới sang, sống chung với gia đình chồng, nhìn cái cảnh cả nhà quây quần bên mâm cơm, tay bốc thức ăn cho vào miệng nhai nuốt nhồm nhàm, thỉnh thoảng lại mút những ngón tay chùn chụt làm mẹ tôi vừa thấy kỳ cục vừa thấy dơ dáy quá. Những khác biệt về phong tục tập quán cộng thêm với ngôn ngữ bất đồng làm cái không khí vốn không được thân mật cho lắm ngay từ lúc mẹ tôi mới đặt chân đến càng ngày càng lạnh lẽo, cách biệt. Mẹ tôi bàn với cha tôi và mướn nhà ra riêng.
Mấy năm đầu, cảnh sống của mẹ tôi tuy buồn nhưng vẫn còn có tình yêu thương của cha tôi làm niềm an ủi. Sau đó tự nhiên cha tôi đổi tánh. Ông vắng nhà luôn. Đôi khi hai ba tuần mới về một lần mà lần nào cũng nồng nặc mùi rượu rồi gây chuyện đánh đập mẹ tôi vô cùng tàn nhẫn. Những lần ấy tôi co rút vào một xó tối, cố thu người cho thật nhỏ
Trang: 1/8