êm, lòng áy náy và nghi hoặc vô cùng.
Tháng 11 là một tháng đầy ắp kỷ niệm và nỗi nhớ. Đầu đông, từng đợt gió phả vào làm tôi nhớ em da diết. Đầu đông, những u sầu, xúc cảm khi xưa trở lại ồ ạt. Tôi cứ phải gánh vác mãi không bao giờ thoát sao? Con đường thơ mộng cùng những kỷ niệm êm đềm ngày xưa, sao lại tự đánh mất? Qua mỗi năm, nỗi đau nhẹ nhàng hơn nhưng không tài nào dứt được. Em giờ ở đâu? Có nên kiếm tìm một bóng dáng thân thương, nhưng mảnh hồn kia đã đi xa trong vô nghĩa? Rồi thời gian sẽ lấp đầy, và con đường cũ chỉ còn những vệt nắng phủ tràn. Ừ thôi, chỉ là quá khứ, đã bao năm rồi? Quên đi….
Một ngày mệt mỏi rã rời.
Nhưng đêm đó tôi không ngủ được.
2h đêm. Mắt tôi mở to sau một cơn gió nhẹ lướt qua cửa sổ. Thật xấu hổ, tôi đã nghĩ ra sao về một cô gái tốt? Chỉ vẻ ngoài của em đã lột tả tất cả. Chắc chắn em là một cô bé ngoan, chỉ là em trẻ con thôi, em cãi nhau gì với bố mẹ mà ức đến nỗi bỏ nhà đi lang thang, ngủ ngoài đường chứ? Tôi đã nghĩ gì về em? Tôi đã từng tưởng em là cave đấy, thật khốn nạn quá. Tôi, một thằng khốn nạn đang day dứt và trằn trọc thế đấy. Dứt khoát mai phải đưa em về, như thế mới bớt áy náy vì đã nghĩ oan uổng cho em.
Lại một làn gió mát. Trong không gian quạnh hiu, tôi nhớ dáng hình em. Em tên là Thuỷ nhỉ? Tệ thật, còn chưa biết em bao nhiêu tuổi nữa. Vẻ thanh cao của em, cặp mắt sâu và u uất của em cứ hiện ra: những nét đẹp sang trọng và bí ẩn. Bất chợt nhớ đến em như vậy và thấy bồi hồi. Gương mặt của em thật sự làm tôi ấn tượng…
Tôi cũng không nhớ hôm đó tôi ngủ lúc mấy giờ. Chắc tầm 4h hay 5h sáng.
Cả sáng hôm sau tôi nhấp nhổm không yên. Trưa tôi phóng tới chỗ em.
Em ra mở cửa cho tôi với bộ mặt tươi tỉnh hơn.
- Em vừa ngủ dậy đấy à?
- Đâu em dậy lâu rồi, cả sáng ngồi xem ti vi chán quá.
- Ăn gì chưa?
- Chưa ạ.
- Thế đi ăn trưa rồi anh đèo em về nhà nhé.
- Thôi… đi ăn trưa thôi, không về nhà đâu.
- Ơ… thôi cứ đi ăn đã. Không ăn đói chết.
- Thôi anh đi ăn đi, em ngồi xem ti vi rồi khi nào đói em tự ra ngoài ăn.
- Không thôi gì hết, đi ăn với anh nào – Vừa nói tôi vừa đẩy em ra ngoài.
Sau khi em thanh toán tiền phòng, tôi đèo em