“Làm việc nghĩa chớ tính điều hơn thiệt, luận anh hùng chớ kể nên hư. Lã Khôn”
CĂN NHà DƯớI GốC ĐA
• Ngày đăng: 12/02/2013 04:19
• Lượt xem: 557
Trại Dài chỉ duy nhất một nhà máy xay lúa, không ai không biết. "Vậy, cô thường chà gạo ở đâu?". "Má em đi không hà! Bà ít cho em ra khỏi nhà lắm. Sáng mai là đám giỗ nội em. Hồi trưa này bà bị té trật chân, nên em mới đi chợ thay. Từ nhỏ tới lớn, em mới đi tàu lần đầu, không biết giờ giấc ra sao, nên trễ!". Thảo nào cô gái chẳng biết gì về văn minh làng xóm. Bây giờ là cuối thế kỷ hai mươi rồi, sao lại còn có bà mẹ giữ con gái mình bo bo như thời phong kiến? Vậy chắc cô ta không được học hành gì. So với bạn bè cùng trang lứa cô quả là bất hạnh. "Tại sao má cô lại khó khăn với cô quá vậy?". Cô gái phật ý, cãi lại: " Anh nói sai rồi! Không phải má em khó! Bà thương em ấy chứ! bà sợ em ra đường, gặp phải bọn lính sàm sỡ!". Trương phá lên cười: "Cô ngờ nghệc quá đi thôi! Giải phóng đã hai mươi năm rồi thì làm gì còn chuyện lính... mà sợ? Vậy cô không sợ tôi sao?", Trương đùa. "Trông anh hiền lành như vậy, sao có thể làm ác được?". Trương nghe cảm giác sung sướng chạy khắp cơ thể. Bất kỳ chàng trai nào cũng có cảm giác như vậy, khi nghe cô gái đẹp nói một câu đầy thiện cảm về mình.
Gió nhẹ mang theo vài đám mây bạc. Trăng thoắt ẩn, thoắt hiện. Lác đác vài vì sao khi mờ, khi tỏ. Mưa lắc rắc. Trương bảo : "Cô lấy miếng nilông che đi, kẻo ướt!". "Còn anh?". "Tôi ướt cũng không sao!". Cô gái mở tấm nilông che đầu máy. "Sao không che cho cô luôn?". "Xuồng của anh, nilông của anh, em là người quá giang, làm như vậy coi sao được!". "Tôi là đàn ông, khỏe mạnh, có ướt cũng chẳng hề gì!". Trương nói thế nào cô gái cũng không chịu. Gió mạnh, thổi ùn về những đám mây đen kịt. Đất trời chìm trong màu tối âm u. Mưa nặng hạt. Mưa như bàn tay khổng lồ cầm chĩnh nước trút từ trời cao. Trương lũi xuồng vào trại ghe đụt nhờ. Gió xoáy chiều, nước vừa tạt vào hai người. Trương lại chỗ thùng giấy mở bung tấm nilông che cho anh và cô gái. Bây giờ cô mới không từ chối. "Cô tên gì?", Trương hỏi khá to, sợ cô gái nghe không rõ. "Dạ Mộc!", cô gái đáp lại, "Còn anh?". "Trương ! Năm nay Mộc bao nhiêu tuổi?". "Dạ, ba mươi tám !". Trương nghĩ cô gái đùa, nên anh không chịu nhường. "Anh ba mươi chín! Nè, Mộc có tin vào duyên số không?". "Dạ tin !". "Mộc có tin duyên số đã xui chúng ta gặp nhau trong đêm mưa này không?". "Em không biết !". "Nếu anh yêu Mộc, Mộc có đáp lại không?". "Em không biết !". Trương nắm lấy tay Mộc, tay cô lạnh
Trang: 2/6