“Ta hiểu được chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc mà còn nhờ ở trái tim nữa. Pascan”
SỐNG VỚI YÊU THƯƠNG
• Ngày đăng: 12/02/2013 04:16
• Lượt xem: 225
Bỗng dưng gặp lạI sau mườI hai năm, trái tim tôi như muốn nổ tung khi nhìn vào đôi mắt nồng nàn và chân thành của anh, ngườI mà suốt mườI hai năm qua tôi không ngừng nghĩ đến, nghĩ đến cùng vớI sự nuối tiếc và ân hận … Vậy mà giờ đây anh đang đứng trước mặt tôi, bằng xương bằng thịt hẳn hoi, và anh nói cho tôi biết suốt mườI hai năm qua, anh chưa bao giờ hết yêu tôi, chưa bao giờ… Và khi đôi tay ấm áp và mạnh mẽ của anh ôm ghì lấy tôi, tôi thấy mình nhẹ hẫ~ng, rồI tan ra thành những hạt bụI nhỏ đến mức gần như vô hình, loãng ra và tan dần vào không gian… Và chúng tôi lạI yêu nhau, say đắm và hồn nhiên như chúng tôi của mườI hai năm trước, tôi mườI tám và anh hai mươi mốt.
Anh nói vớI tôi “Lúc còn bé, anh vui nhất là ngày Tết, bây giờ anh mớI biết có em bên cạnh còn vui hơn cả Tết”. Tôi mỉm cườI không nói, nhìn bâng quơ ra khoảnh sông ướt nắng và thấy mình hạnh phúc biết chừng nàọ “Thế có bao giờ em nghĩ mình sẽ gặp lạI nhau như thế này không?” “Có, nhưng không chính xác như những gì đang diễn ra” “Vậy khác như thế nàỏ” “Em nghĩ anh đã quên mất em rồI” “Nhỡ quên mất thật thì saỏ” “Thì em lạI đi tiếp mườI hai năm tiếc nuốI và ân hận nữa” “Anh đã làm mất một lần thì sẽ không bao giờ để mất em một lần nữa đâu” – Bàn tay anh siết chặt… Vâng, tôi đã đủ trưởng thành và chín chắn, đủ để hiểu thế nào là yêu thương một ngườI, đủ để hiểu tạI sao ngườI ta lạI nói “yêu thì chỉ có một nhưng những thứ tương tự thì có đến hàng nghìn”… Tiếng tít tít ở máy nhắn tin của anh đưa chúng tôi về thực tạI “Thi nhắn – Cô ấy bệnh, anh quên chiều nay hẹn đưa Thi đi bác sĩ” – Anh nói như trút một tiếng thở dài rồI tất tả bước vộI, dường như quên mất tôị Ðúng rồI, tạI sao tôi lạI quên nhỉ? Chuyện của chúng tôi bây giờ đã thành chuyện của ba người… Trong những khoảnh khắc hạnh phúc, tôi chưa bao giờ nghĩ đến giữa chúng tôi, hai kẻ vụng trộm, còn có Thi…
Tôi đang họp thì máy nhắn tin rung lên “Anh muốn gặp em chiều nay”… Chiều tháng năm, đã gần năm giờ rưỡI mà những vạt nắng nhàn nhạt bướng bỉnh vẫn còn nấn ná trên giàn hoa tím ven sông. Anh chẳng nói chẳng rằng, rút một điếu thuốc, châm lửa, hút vài hơi rồI cài điếu thuốc mớI cháy chưa được một nửa lên cái gạt tàn hình đôi thiên nga ố vàng cũ kỹ… RồI anh lạI mồI một điếu khác…
Trang: 1/3