Cái Ghế Tre
• Ngày đăng: 12/02/2013 18:25
• Lượt xem: 362
đó rất đắt tiền? Ðó là tài sản vô giá do một người bạn viết tặng tôi. Bố nói. Bà không tin cái chữ đó lại đắt đến như vậy, bà bảo bà sẽ mua một bức tự biếu bố tôi.
Từ đó bà không dám bán những đồ cũ hỏng trong nhà nữa. Bà thường đến những đống rác nhặt nhạnh những thứ có thể bán được đem về, bà phơi khô giấy ướt rửa sạch, chai lọ góp vào đem bán cho đồng nát. Tiền bán được bà góp lại.
Một lần đi chợ bà trông thấy một người bán chữ đang bày hàng. Ông ta viết rất nhiều bức tự, có câu đối, có cả bộ chữ, cũng có cả chữ to Phúc Lộc Thọ... Bà vội vàng chạy tới hỏi mua một bức treo trong phòng khách. "Vậy tôi viết cho bà một bài thơ nhé" người bán chữ đề nghị. Bà gật đầu. Phút chốc người người vây tròn xung quanh sạp hàng giống như đang xem một gánh xiếc rong. Bà vừa ý lắm, chốc chốc lại quay ra cười với tôi dường như muốn nói: bà đã bảo là sẽ tặng bố cháu một bức tự, thấy chưa, bà có nói dối đâu. Người bán chữ viết rất tháu, chữ của ông ta tôi không đọc nổi một từ, bà cũng không biết chữ. Ông ta viết xong ngắm nghía một hồi, sau đó đọc to bài thơ một cách diễn cảm rồi đòi 30 tệ.
Ðược. Bà tôi chỉ nói một tiếng. Những người đứng bên bàn tán rồi tản ra bảo chữ như thế này mà những 30 tệ, đúng là cướp một cách trắng trợn. Bà tôi nhìn đám người, không nói gì lặng lẽ lôi từ trong túi áo ra một cái túi nhỏ, cẩn thận mở từng lớp, cẩn thận đếm đủ 30 tệ đưa cho ông bán chữ. Cầm lấy bức họa bà sung sướng đi về nhà, tôi cứ phải chạy theo mới kịp.
Ăn cơm tối xong, bố ngồi ở phòng khách vừa uống trà vừa xem TV. Bà tôi trịnh trọng đem bức tự đặt vào tay bố, hai mắt nhìn chăm chú khi bố tôi mở tranh ra. Bố xem bức họa cứ lắc đầu hoài. Bố bảo chữ thế này làm sao có thể treo trong phòng khách rồi hỏi bà kiếm ở đâu ra ? Bà tôi tủi thân đáp: trả 30 tệ mới mua được, lần trước làm mất bức tự của anh, tôi... Bố nói: những người bán chữ ở bên đường làm sao so được với các nhà thư pháp, chữ của bạn tôi một chữ 30 tệ không mua nổi. Với lại có ai trách bà đâu, bà không phải làm như vậy. Mẹ cũng an ủi bức tự đó mất rồi đó không phải là lỗi của bà, bà không phải bận tâm gì cả.
Bà lặng lẽ nhận lại bức tự, cẩn thận cuộn vào. Suốt mấy ngày bà không nói năng gì. Nhân lúc bố mẹ tôi không ở nhà, bà hỏi tôi: Chỗ
Trang: 2/3