“Ta hiểu được chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc mà còn nhờ ở trái tim nữa. Pascan”
Tý Đệ Tử
• Ngày đăng: 12/02/2013 18:25
• Lượt xem: 356
Chiều nay nhân đọc truyện ngắn “Cái Bẫy Chuột” của Vô Tâm Thiện Anh Lạc, tôi lại nhớ đến câu chuyện Tý, đệ tử của tôi. Người xưa đã bảo “đồng bệnh tương lân”, cùng bệnh mới hiểu nhau, thông cảm nhau. Cảnh ngộ của tôi cũng có phần na ná cảnh ngộ của tác giả Cái Bẫy Chuột, nên tôi hết sức thông cảm. Vâng, chuyện nghĩ không có gì, chỉ là chuyện nhặt nhãnh trong đời thường, thế mà lắm lúc làm cho người ta ray rức khôn nguôi. Cũng từ ấy, tôi bắt đầu hiểu hơn và có kinh nghiệm sống hơn trong thế giới hữu tình này. Tôi viết câu chuyện “TÝ Đệ Tử” như một lời ăn năn và chia xẻ cùng các bạn chút kinh nghiệm ấy.
Khi tôi vừa chuyển đến phòng mới, tôi đã phát hiện trước phòng tôi có một cái hang to tướng, to đến nỗi tôi có thể để nguyên cả bàn tay tôi vào. Thấy rồi thôi, tôi cũng mặc nhiên.
Mấy hôm sau, sư tỷ của tôi đến thăm, cô giật mình khi thấy cái hang ngay trước cửa phòng, cô dè dặt nói:
- Cái hang của con gì vậy? Khéo ! Cẩn thận! Hay tìm cách lấp cái hang ấy đi.
Nghe sư tỷ dặn chừng và góp ý, tôi bắt đầu chột dạ, nói:
- Em nghĩ chắc đây là hang rắn. Nếu lấp hang phá nhà không cho chúng ở thì sợ tội, ngộ nhỡ còn mấy chú trong ấy bị chết ngộp lại càng nhẫn tâm hơn. Vả lại, gặp rắn mà lấp hang hay đụng đến các “nàng” thì có nước đổ hoạ, nên em cũng nghĩ để từ từ tìm cách cho “quý nương” đi sinh sống nơi miền đất hứa khác.
Đâu khoảng 2 tháng sau, tôi phát giác đất đùn ra trước miệng hang mỗi ngày mỗi nhiều, có hơn cả thúng đất đầy. Rồi thì chẳng phải một cửa hang mà các kỹ sư tài ba trổ ra đến 2, rồi 3 cửa. Tôi bắt đầu thấy lo lo trong lòng nhưng cũng chưa biết nên làm thế nào.
Mỗi lần ra vô, tôi lại ghé mắt nhìn đống đất, rồi lẩm bẩm: không biết hang gì vậy cà? Mấy chú Tý ở đây chăng?…
Cái gì đến, cũng sẽ đến. Đêm ấy, tôi lên giường được một lát, thì nghe có tiếng động lạ trong phòng. Tôi nghe có tiếng sột soạt phía chồng giấy báo, rồi dưới gầm giường, tiếng động mon men đến kệ sách. Không chịu nổi nữa, tôi choàng dậy, bật đèn. Chao ơi, một chú tý to không thể tưởng, tôi ước chừng chú nặng cũng 400 gr hoặc nửa kí chứ không phải đùa, chú trân mắt nhìn tôi không tỏ ra chút gì sợ hãi cả. Tôi đang loay hoay chưa biết phản ứng ra sao thì chú “lẫm đẫm” ngang qua cửa sổ, ra ngoài, tôi lật đật chạy theo, eo ơi, chú chui gọn
Trang: 1/3