“P/s: đả đảo thím Lumia

đánh đồng quần đùi với quần sịp là em khóc cho thím coi

quần đùi mặc thoải mái, thoáng mát, tự do như kiểu mái nhà êm đẹp còn quần sịp mặc gò bó, ẩm thấp, tăm tối như kiểu nhà giam ấy, thế nên em rất hận những ai nói quần sịp với quần đùi chả khác gì nhau

QUẦN ĐÙI VẠN TUẾ!!!
QuanDuiTraiTim@voz”
Tý Đệ Tử
• Ngày đăng: 12/02/2013 18:25
• Lượt xem: 354
trơn vào cái hang ấy. Thôi! Đích thị rồi, nhà chú đấy!
Ngay cửa sổ nhà bếp tôi có giàn hoa leo, mỗi tối hoa thường toả mùi thơm, tôi lại vốn thích mùi thơm ấy nên tôi vẫn luôn mở rộng cửa sổ để vừa thơm nhà, vừa thoáng mát. Có lẽ chú theo đường ấy vào nhà.
Thương vật, không hại vật, nhưng nhìn mấy chú tự tại, ngao du trong phòng, lướt qua sóng chén, dò xét khắp nơi, thì thấy trong phòng nhơ nhớp và khó chịu quá. Tôi thấy không yên nhưng cũng chưa có phản ứng gì với chú cả. Tôi cố ý để xem như thế nào đã; tôi tính có gì ngày mai sẽ liệu cũng không muộn. Đêm ấy chú đi đâu chứ không trở lại phòng tôi.
Đêm hôm sau, cũng sau khi tôi tắt đèn lên giường được một lát, tôi lại nghe tiếng sột soạt trong phòng. Tôi bật đèn đi xuống phòng bếp, chú toan chạy ra cửa sổ, nhác thấy tôi, chú lại giương cặp mắt tí hon nhìn tôi.
Tôi đắn đo :
“Không biết có nên đặt bẫy không?”
Nhưng rồi không cách nào khác, tôi đành đặt bẫy.
Ngay đêm ấy, chú bị sập bẫy. Sợ giam chú lâu trong lồng, nên tôi đi thả chú ngay mặc dù lúc ấy trời còn rất tối, khoảng 3 giờ sáng. Tôi mang chú xuống đống rác để thả. Trên đường đi, tôi nói với chú:
“Nếu trong hang còn bạn bè, con cái, anh em của chú thì chị đưa cả nhà chú xuống đống rác này ở, no đủ hơn, chứ ở trên chỗ nhà chị thì bất tiện cho chú và cho bà con lắm.”
Đến nơi, tôi nhẹ nhàng mở cái lồng ra trả tự do cho chú. Nào ngờ, một lão chó ranh mãnh đi theo tôi từ lúc nào, đợi tôi vừa mở lồng, lão liền vồ lấy chú tý. Tôi vội đuổi theo lão chó, nhưng không kịp nữa rồi. Thấy tôi đuổi theo, chó ta thả miếng mồi ra, nhưng chú tý đáng thương đã tắt thở từ lúc nào. Tôi bàng hoàng rụng rời cả người.
Tôi chưa từng thấy chó vồ chuột bao giờ !
Vậy là vô tình tôi đã làm hại chú. Tôi ăn năn, thương xót, đứng tụng “Chú Vãng Sanh” một hồi lâu, mong chú hiểu cho tôi và nguyện cầu cho chú mau thoát thân động vật này.
Chuyện vẫn chưa hết, đêm sau không những một chú tý mà đến 2 chú tý to như chú tý đêm qua cùng vào phòng tôi. Khi tôi nhìn thấy hai chú, hai chú cũng rất tự nhiên, đủng đỉnh bò lên bàn đến bên cửa sổ để ra ngoài, mắt nhìn tôi đăm đăm, mấy chú chẳng sợ người ta, hay vì mập quá không chạy nhanh nổi ?! Chắc mập quá chạy không nổi đấy thôi! Nhớ lại cảnh chú tý đêm qua, tôi thấy buồn và thương xót lạ. Tôi lẩm bẩm hối hận và chia buồn
Trang: 2/3