Chuyện Tình Con Mèo Trắng
• Ngày đăng: 11/02/2013 14:47
• Lượt xem: 554
cho nín mới mặt áo vào thì nó chết rét mất!
Mấy chục đôi mắt như mũi súng chĩa vào Hằng, cùng hạ xuống.
Cô mẫu nghe lời, đặt thằng bé nằm, lục lạo tất cả các giỏ, các bao tìm áo nhưng không có. Cô lấy tấm khăn bông bọc nó lại.
Ông thầy đề nghị:
-Hay là cô bồng nó cho bú để vẽ. Các anh các chị nghĩ sao?
-Đồng ý.
-Thế thì tuyệt!
Cô mẫu ôm thằng bé leo lên bàn. Hai ngọn đèn và một cái lò sưởi nhỏ chiếu vào người cô nóng rực nên cô không còn run rẩy nữa. Thằng bé nằm trong lòng mẹ ấm áp đã nín khóc bú một cách ngon lành thoải mái.
Ông thầy lại hỏi sinhviên:
-Thường lệ thì giờ đầu mỗi 5 phút thay đổi một dáng điệu, nhưng với tình hình này, cho ngay cô ta 20 phút một dáng điệu, được không?
Tất cả sinh viên nhìn thầy gật đầu. Đồng hồ được vặn 20 phút.
Cả bọn bắt đầu mỗi người tìm một góc vừa ý để vẽ. Người vẽ than, người dùng chì màu, người vẽ nước, vẽ sơn, đủ loại.
Hai mươi phút sau, cô mẫu được nghỉ 5 phút. Cô xuống bàn, mặc áo khoác ôm con lân la đi từng góc, nhìn các bức họa.
Hằng hỏi cô:
-Em bé được mấy tuần?
-Hai
-Cha nó đâu? Sao không giữ hộ?
-Không có. À, có nhưng mà cũng như không.
Hằng ngẩn người. À ra thế. Người mẹ mới sinh con được hai tuần, phải mang nó đi theo trong giờ làm việc , trần truồng cho người ta vẽ 4 tiếng đồng hồ để lấy tiền nuôi con. Thì ra ở đâu cũng giống nhau.
-Tệ đến thế hả?
-ờ ờ. Thực ra thì . . . tôi không xứng với anh ấy. Anh ấy quá đẹp, quá giầu, quá cao sang. . .
Hằng nghĩ thầm:
-Bổn cũ soạn lại!
-Tôi là sinh viên ca vũ nhạc. Anh ấy là giáo sư vũ.
-Hiện giờ cô sống thế nào?
-Tôi với ba người nữa ở chung một phòng miễn phí. Tôi quét dọn cho chủ nhà, còn thì giờ đi học, và làm mẫu cho các trường lấy tiền ăn. Hôm nay tôi dại quá, chưa có kinh nghiệm với thằng bé, nên không đem theo đủ áo, tã, khăn . -Cô định nuôi con một mình sao?
-Nó là tất cả. Tôi sẽ hy sinh cho nó.
-Lại bổn cũ soạn lại nữa. Cũ đến rách nát, thế mà hàng ngày, hàng giờ, vẫn được tái diễn khắp nơi trên thế giới.
Chuông đồng hồ reo báo hiệu dến giờ làm việc, cô mẫu lại ôm con lên bàn ngồi với một dáng điệu khác. Thằng bé được bú no, lại được bế ấm nên vẫn ngủ say. Hằng thấy cô mẫu với tâm tình của một người mẹ, mắt long lanh sáng ngời nhìn con. Thằng bé đang ngậm ngón tay mềm nhỏ, được ấp ủ bao bọc trong lòng mẹ.
Trang: 2/9