Tình Yêu
• Ngày đăng: 11/02/2013 14:40
• Lượt xem: 372
khủng khiếp, đau đớn. Bà nói về hai cái chết của ông bà Ngoại tôi. Căn nhà bị pháo kích sập nát tan hoang. Người ta lôi từ đống hoang tàn đó hai cái thân thể bầy nhầy, ám khói của ông bà Ngoại tôi. Mẹ tôi khóc ngất...
Chỉ sau một đêm ngắn ngủi, mẹ tôi thành đứa trẻ mồ côi. Và rồi cuộc sống đã xô đẩy, xui khiến làm sao mà mẹ tôi trôi giạt lên tận Sài Gòn; khúc phim mờ nhạt đi, tôi không còn thấy rõ được nữa. Đoạn đời này chắc nhiều bi thảm, ẩn khuất có liên quan đến cảnh sống của mẹ con tôi hiện tại nên bà không muốn nhắc tới chăng?
Lần lữa, mẹ tôi chưa kịp thực hiện ý định của mình thì miền Nam mất. Hôm nghe tin Sài Gòn rơi vào tay cộng sản, bà lặng người, ngồi thẩn thờ hàng giờ. Cái lối thoát duy nhất của mẹ tôi đã bị bịt kín. Cánh cửa đã khép lại. Đêm đêm bà dắt tôi ra trước nhà nhìn về hướng Việt Nam và chảy nước mắt. Tôi cũng mủi lòng khóc theo.
Mẹ tôi tiếp tục chịu đựng cảnh sống bi thảm ấy một thời gian nữa thì cha tôi bỏ hẳn mẹ tôi để sống chung với một người đàn bà Phi cùng chủng tộc với ông. Bà thoát được những hành hạ thể xác thô bạo, nhớp nhúa của cha tôi thì lại rơi vào một nỗi lo khác: Cha tôi không cung cấp tiền bạc nữa. Mẹ tôi chẳng có nghề nghiệp gì, lại sống giữa một xứ sở xa lạ. Bà phải bán dần số nữ trang cất dấu được để sống qua ngày. Bà chạy đi xin việc khắp nơi, nhưng không có kết quả. Mẹ tôi buồn lo lắm. Sẽ đến lúc không còn gì để bán. Có lần mẹ tôi nói: Chắc mẹ con mình phải đi xin ăn...
Chúng tôi sống vất vưởng như vậy cho đến một đêm, giữa khuya tôi giật mình thức giấc vì tiếng động lịch kịch bên giường ngủ mẹ tôi, có cả tiếng thở hổn hển mệt nhọc như một người đang mang một vật rất nặng trèo lên thang gác. Tôi lo có chuyện gì nguy hiểm đang xảy ra cho bà nên chạy đến vạch màn nhìn vào. Một người đàn ông lạ trần truồng đang nhấp nhô trên thân thể mẹ tôi không một mảnh vải. Tôi đứng sửng một giây rồi bỏ chạy về giường, kéo chăn trùm kín đầu. Những tiếng động hình như có ngưng một chút rồi lại tiếp tục dồn dập. Tôi bịt chặt hai tai, nước mắt tự nhiên ứa ra. Tôi khóc âm thầm trong đêm tối...
*
Một thời gian ngắn sau tháng Tư bảy lăm, người Việt nam bắt đầu vượt biển sang Phi xin tỵ nạn Cộng sản. Nghe tin, mẹ tôi thường hay dắt tôi đến trung tâm tiếp nhận người tỵ nạn để tìm
Trang: 3/8